Có bất kỳ ai giỏi hơn là anh sẽ nói người đó giỏi vì được nhờ nhà vợ, trong khi nhà người ta cũng hơn hẳn nhà anh.
Tôi 35 tuổi, có chồng và con gái 5 tuổi. Chồng tôi lúc nào cũng buồn phiền vì không lấy được vợ giàu có, nhà vợ có chức quyền. Bố mẹ tôi là nông dân, nhà có ba chị em nhưng hầu như bố mẹ không nhờ vả gì trừ lúc ốm đau. Nhà chồng hoàn cảnh tương tự nhưng bố mẹ chồng sống phụ thuộc vào chúng tôi, hàng tháng phải chu cấp tiền cho ông bà 7-10 triệu đồng. Bà đi mua đồ cá nhân rồi về đưa hóa đơn ra để chồng tôi trả. Đi đây đi đó, chúng tôi phải chở bà đi chứ bà không tự đi bao giờ, trong khi bà chưa tới 60 tuổi.
Tôi có chút nhan sắc, làm công ty nước ngoài, là trưởng phòng từ khi 31 tuổi. Thu nhập hàng tháng của tôi gấp rưỡi anh, khoảng 60 triệu đồng. Tôi làm việc linh hoạt thời gian nên toàn bộ việc chăm con, dạy con, con ốm đau phải nghỉ làm đi khám, đi họp phụ huynh… là bản thân chịu trách nhiệm. Về dạy con, tôi tự tin mình dạy cũng tốt, con có thể giao tiếp thành thạo tiếng Anh và một chút tiếng Trung.
Thực sự tôi rất buồn, ngày càng không còn thấy tôn trọng chồng vì suy nghĩ kia của anh. Hiện tại vợ chồng có hai ngôi nhà tầm 6 tỷ đồng (hoàn toàn là tiền của chúng tôi). Tôi luôn phấn đấu trong công việc để được ghi nhận, đứng trên đôi chân của chính mình và không bao giờ có ý nghĩ phải cậy nhờ ai, kể cả bố mẹ, trong khi anh ngày càng khác tôi quá. Anh chỉ là nhân viên bình thường sau hơn chục năm đi làm, khi không thăng tiến được lại đổ lỗi do không nhờ được vợ.
Tôi đã nói chuyện với anh nhưng có vẻ suy nghĩ kia chưa ra khỏi đầu anh. Mong các bạn tư vấn giúp, ly hôn cũng là một cách tôi đang nghĩ tới. Chân thành cảm ơn các bạn.