Tôi cứ nghĩ rằng đời mình sau này sung sướng, nào ngờ sáng hôm sau mẹ chồng đã đập cửa để đòi 10 cây vàng khiến tôi rất sốc.
Tôi có một cuộc tình đẹp, một hôn nhân hoành tráng khiến ai cũng phải trầm trồ thán phục. Tại lễ cưới, mẹ chồng dành cho tôi những lời hứa hẹn sau này sẽ yêu thương, đối xử tốt như là con gái. Bà còn nói rằng, bản thân mình có ước mơ từ lâu có một cô con gái, nhưng lại chỉ sinh được hai người con trai, vậy nên giờ có con dâu là thỏa ước mong lâu nay.
Sau một ngày mệt nhoài về công việc của đám cưới, tôi ngủ một giấc ngủ rất ngon trong ngày đầu về nhà chồng. Đang ngủ, bất chợt bị đánh thức bởi mẹ chồng, bà đập cửa: “Con dâu dậy mau, sáng bảnh mắt rồi mà vẫn còn ngủ à. Dậy mau ra đây tôi có việc quan trọng“. Tôi ra mở cửa, mẹ chồng yêu cầu cầm hết tiền mừng cưới, vàng hồi môn sang phòng của bà.
Đành làm theo ý mẹ chồng, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút gì đó khó hiểu. Lúc đó tôi chỉ có suy nghĩ là mẹ chồng muốn giữ hộ tiền, vàng, sợ bị mất trộm nên mới làm thế. Đành ngoan ngoãn mang hết số vàng hồi môn, tiền mà bạn bè, người thân mừng riêng tôi chứ không đút vào thùng tiền mừng cưới đặt ở hôn lễ.
Chỉ sau một ngày cưới, mẹ chồng vội vã đòi lại số vàng đã trao cho con dâu. Ảnh minh họa
Khi toàn bộ được bày ra trên bàn, mẹ chồng tôi không nói không rằng kiểm tra tỉ mẩn từng món vàng mà bà đã trao cho tôi hôm qua. Khi đã cảm thấy không thiếu món nào, mẹ chồng mới nói lý do: “May là không hao hụt, xước xát gì, chứ không là mất thêm một mớ tiền. Vàng này là tôi đi thuê của người ta, chứ tôi làm gì có mà trao cho con dâu nhiều như vậy“.
Mẹ chồng thu hết tiền mừng cưới riêng của con dâu, bà lấy lý do là để trả tiền thuê vàng và vài chi phí đám cưới khác. Còn số vàng hồi môn của bố mẹ, cô bác họ hàng nhà tôi cho thì mẹ chồng cũng yêu cầu đưa cho bà giữ và hứa sau này có việc quan trọng bà sẽ trả cho. Mẹ chồng đưa lại cho tôi vài triệu chi tiêu lặt vặt, hai vợ chồng đi chơi đâu đó cho có “tuần trăng mật”.
Ấm ức, tổn thương vì bị mẹ chồng đối xử tệ bạc, tôi cũng chỉ biết nuốt nước mắt vào trong không dám thổ lộ với ai. Nhiều khi muốn gọi điện tâm sự nỗi lòng với mẹ đẻ mà không đành. Tôi sợ mẹ buồn, nên mỗi lần nói chuyện qua điện thoại là tôi đều nói dối mình được cả nhà chồng thương yêu, thích ăn gì, làm gì cũng được. Khi cuộc gọi kết thúc, tôi bật khóc thương cho chính bản thân mình.
Mỗi ngày tôi đều cố gắng để chiều mẹ chồng, nhưng dường như không mấy khả quan. Nghĩ về tương lai khi phải ở nhà chồng cả đời, tôi lại lo sợ, buồn bã. Tôi phải làm gì để được mẹ chồng yêu thương? Để tự cứu lấy cuộc đời mình, tôi có nên lên kế hoạch ra ngoài ở riêng ngay từ bây giờ? Hãy cho tôi lời khuyên!