Có con trai hiểu chuyện, thương vợ con là đáng mừng nhưng mẹ chồng tôi lại cho rằng, anh nuông chiều vợ, sẽ có ngày bị tôi “trèo đầu cưỡi cổ”.
Mẹ chồng luôn phản đối việc con trai – tức là chồng tôi – chăm sóc và chiều chuộng vợ vì cho rằng như vậy là làm “hư” tôi. Chuyện phản đối này kéo dài suốt từ ngày chúng tôi kết hôn tới nay.
Ảnh minh họa: PX
Chồng tôi là người chu đáo, tâm lý và rất yêu thương vợ. Anh sẵn sàng làm việc nhà khi tôi mệt, đi chợ, nấu cơm, hay đôi khi chỉ là những hành động đơn giản như pha trà, chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng cho tôi.
Những hành động đó làm tôi thấy rất hạnh phúc. Nhưng mẹ chồng lại có ý kiến. Một lần, khi tôi ốm, chồng ở nhà chăm sóc cả ngày. Mẹ chồng đến thăm, thấy con trai pha nước cho tôi uống, liền thở dài một tiếng.
Bà nói một câu làm tôi không thể không suy nghĩ: “Con trai của mẹ lớn rồi, chăm vợ là đúng nhưng chiều vợ quá là vợ trèo đầu cưỡi cổ đấy. Sau này vợ không coi ai ra gì đâu!”.
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ là mẹ chồng lo lắng cho con trai nhưng khi chuyện này tiếp tục lặp lại, tôi nhận ra rằng bà thực sự không ưa chuyện chồng tôi chăm sóc tôi như vậy.
Bà cho rằng, nếu con trai làm quá nhiều điều cho vợ thì sau này vợ sẽ không biết “kính trên nhường dưới”, sẽ “trèo đầu cưỡi cổ” và không còn biết tôn trọng chồng hay gia đình chồng.
Bà không ngừng nhắc nhở tôi, thậm chí còn nói những câu bóng gió rằng tôi làm chồng “hư”. Bà luôn nhìn mọi hành động âu yếm, chăm sóc của anh với tôi bằng con mắt hoài nghi và chỉ trích.
Tôi cảm thấy buồn, tự hỏi mình rằng có thật sự là người như bà nói hay không? Liệu việc chồng yêu thương vợ, chăm sóc vợ có phải là điều không đúng hay là một dấu hiệu của việc tôi đang “lấn lướt” anh?
Tôi nghĩ rằng mẹ chồng nên nhìn nhận mọi chuyện theo một cách cởi mở hơn. Có được người con trai hiểu chuyện, thương vợ con là điều đáng mừng và tôi cũng hạnh phúc khi lấy được anh.
Hôm nọ, chồng báo tin mẹ lên chơi nhưng tôi không thể về sớm để lo cơm nước. Mãi hơn 20h, tôi mới về đến nhà.
Khi tôi bước vào, chồng đang lúi húi trong bếp. Mẹ chồng thấy tôi về liền nói giọng trách mắng: “Ngày nào con cũng đi làm về muộn như vậy à? Mẹ lên chơi mà con thấy phiền phức phải không?”.
Tôi sững người, không biết phải phản ứng thế nào. Tôi cố gắng giải thích nhưng bà không hài lòng. Sáng hôm sau, bà nói tới nhà họ hàng chơi, rồi bắt xe về quê luôn, không nói với chúng tôi một câu nào.
Không khí gia đình chúng tôi sau hôm đó rất căng thẳng. Vợ chồng tôi cãi nhau một trận lớn. Lần hiếm hoi, tôi thấy anh bênh vực mẹ và yêu cầu tôi xin lỗi mẹ. Anh nói mẹ anh có quyền giữ quan điểm của mình.
Thực sự, trong lòng tôi đang rối ren, có chút ích kỷ, có chút giận hờn. Tôi biết bà giận, nhưng lần này tôi nghĩ mình không có gì phải xin lỗi cả. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.