“Vậy nên, hợp tác với anh. Anh phải điều tra rõ xem hắn ta rốt cuộc biết gì, biết bao nhiêu và làm thế nào mà biết được.”
Cô giãy giụa dữ dội, nhưng anh chỉ lạnh lùng liếc cô một cái.
Giọng nói mạnh mẽ của anh áp sát, bất ngờ ôm chầm lấy Hee Joo.
“A….!”
“Nghe lời ngoan ngoãn mới là đứa trẻ tốt.”
“Cái gì…!”
Cổ của Hee Joo nóng lên vì xấu hổ. Baek Sa Eon như đang đối xử với một đứa trẻ, nâng cơ thể cô lên.
Sau đó anh sải bước qua hành lang, đi thẳng vào phòng ngủ của mình.
Dù sống chung dưới một mái nhà suốt ba năm nhưng cô chưa từng bước chân vào nơi đó.
Không xâm phạm không gian riêng của nhau. Đối với cặp vợ chồng khô khan này thì sự im lặng mới là điều quan trọng.
Anh ném Hee Joo lên giường như vứt một món đồ.
“Anh phải tự mình kiểm chứng.”
Baek Sa Eon đứng chắn trước cô, bóng dáng anh bao phủ lấy cơ thể cô.
Khi Hong Hee Joo đang nhăn mũi vì ngửi thấy mùi nhàn nhạt của bệnh viện, thắt lưng quần của cô đột nhiên bị nắm lấy. Dây chun có vẻ như bất cứ lúc nào cũng sẽ bị kéo tuột xuống. Ngay lúc đó, cô vội vàng nắm chặt lấy tay của Baek Sa Eon.
“Chờ một chút. Chờ một chút đã,… !”
Trong đáy mắt cô hiện lên một tia bất mãn.
Vị nam nhân kia liền tặc lưỡi, sau đó cầm lấy chìa khóa xe trên tủ đầu giường. Anh mở con da-o nhỏ gắn trên móc khóa và trực tiếp c-ắt rách quần của Hee Joo.
“Cái gì…!”
�Quần bị x-é toạc ở phần bên phải gần gốc đùi.
Hee Joo chưa kịp phản ứng thì đôi chân trắng nõn đã lộ ra trước mắt.
“Mặc dù may mắn là không phải cởi hết, nhưng như thế này còn tệ hơn nhiều…!”
Anh giữ chặt lấy đùi mềm mại của cô, nhẹ nhàng đẩy sang một bên.
Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng đến vô cảm của anh, Hee Joo cảm thấy mình giống như một chiếc bình thí nghiệm trong phòng nghiên cứu.
“Á…!”
Dù vậy, có một nơi nào đó trên cơ thể cô nhói đau âm ỉ, trái tim như chìm xuống không ngừng. Sự nhạy cảm rõ ràng khiến Hee Joo vô thức co chặt ngón chân.
Đúng lúc đó, ngón tay cái của anh mạnh mẽ lướt qua một điểm nào đó.
“Quả nhiên có một nốt ruồi.”
Hơi thở nóng ấm của anh phả lên làn da trần của cô.
“Thật sự… là có.”
Anh khẽ nhíu đôi lông mày vốn dĩ rất thanh thoát, thì thầm như tự nói với chính mình.
Ánh mắt của Baek Sa Eon dường như không thể rời khỏi đùi cô.
Anh tỉ mỉ so sánh nốt ruồi trên da cô với bức ảnh, xác nhận xem nó có thật hay không hay chỉ là đồ giả.
Ba nốt ruồi đỏ tươi.
Những nốt ruồi đặc biệt.
Hoàn toàn giống hệt với trong bức ảnh.
Trên khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng của anh thoáng hiện lên một chút khó chịu rõ rệt.
“Anh cứ nghĩ là không thể nào là giả.”
“Hong Hee Joo, anh nên hiểu chuyện này như thế nào đây?”
Hee Joo nghiến chặt hàm run rẩy, cơ mặt giật giật vì không thể che giấu được sự căng thẳng.
Cứ thoải mái mà hoang mang đi…!
Đầu đau đến mức khiến anh chán ghét!
Nếu anh không xử lý vợ mình, thì sự nghiệp chính trị của anh sẽ không thể bắt đầu!
“Rốt cuộc bức ảnh đó được chụp khi nào… Không, thôi đi. Bỏ qua vậy…”
�Anh vuốt mặt, thở dài nói.
“Đưa điện thoại cho anh.”
“….”
Câu nói bất ngờ khiến Hee Joo đờ người ra. Ánh mắt cô bất động trong khi Baek Sa Eon nhanh nhạy tiến lại gần. Quả nhiên, trên người anh cũng phảng phất mùi bệnh viện.
“Anh cần kiểm tra xem điện thoại của em có bị h-ack không, sau đó sẽ trả lại cho em.”
“….”
“Đưa đây.”
Phản ứng bình thản của Baek Sa Eon khiến Hee Joo có chút thất vọng.
Trái ngược với những lo lắng của cô, anh không hề truy hỏi gì thêm về những bức ảnh. Anh hoàn toàn không tập trung vào những hình ảnh g-ợi cảm đó, mà chỉ quan tâm đến việc làm thế nào mà bức ảnh này bị lộ ra.
“Rõ ràng đã thấy cả dây treo tất rồi, thế mà nét mặt vẫn lạnh tanh chán ngắt.”
Dù sao đi nữa, việc làm anh dao động hoặc khiến anh cảm thấy bối rối thực sự là một điều rất khó.
Dù đứng trước điểm yếu đáng xấu hổ, anh vẫn tự tin như thường hoặc vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng vốn có.
“Á…!”
Ngay lúc đó, anh thô bạo nắm chặt đùi mềm mại của cô. Lực tay đủ mạnh để khiến cô cảm thấy đau, rồi anh đột ngột đứng dậy và quay người, hành động nhanh chóng đến mức gần như chỉ trong một khoảnh khắc.
Baek Sa Eon đưa tay ôm lấy sau đầu, hơi thở trở nên vô cùng rối loạn.
Hee Joo chỉ biết ngây người nhìn vào vết hằn đỏ rực trên đùi mình.
Nó nóng rát, tê tái.
…..
Trích tiểu thuyết “When The Phone Rings”