Nhà tôi đã bán, thu nhập mỗi tháng 20 triệu đồng, trong khi số tiền lãi và gốc mỗi tháng phải trả 50-60 triệu đồng, tôi phải làm sao?
Tôi 42 tuổi, có vợ, hai con 13 tuổi và 8 tuổi, chưa có nhà riêng, vẫn hai bàn tay trắng. Năm 2018, vợ chồng tôi làm được ngôi nhà để ở riêng, do chưa có nhiều tiền nên chúng tôi phải vay nhiều chỗ để lấy tiền làm. Ngày ấy chúng tôi làm công ty, lương tạm ổn, ngoài chi phí gia đình cũng có đồng ra đồng vào để trả nợ. Cứ đến ngày trả nợ, vì ngại thất hứa nên vợ chồng lại vay chỗ nọ trả chỗ kia, hàng năm phải đáo nợ ngân hàng. Đến cuối năm 2022, do chính sách của ngân hàng hạn chế giải ngân, tôi mải đi làm không để ý nên lại đáo hạn tiếp, khi vay tiền nóng trả ngân hàng xong lúc vay lại không ngân hàng nào chấp nhận.
Loanh quanh vài tháng, do số lãi vay nóng lên cao, tôi phải nhắm mắt bán nhà trả nợ, còn dư dả chút tiền về sửa sang lại nhà bố mẹ và ở tạm, chờ thời cơ làm ăn, mua nhà sau. Không hiểu lý do gì, hay do vợ tôi vì mất nhà nên sinh ra suy nghĩ, liều lĩnh để gỡ gạc, đầu năm 2024 vừa rồi vợ bị một đối tượng tự xưng là bạn cũ sống ở Nhật lừa gửi tặng quà có giá trị, yêu cầu nộp 20 triệu đồng để nhận quà. Biết chuyện vợ đang bị lừa, tôi bảo đừng chuyển tiền, lừa đảo đấy, vợ không nghe và chuyển cho họ 20 triệu đồng, người bạn cũng mất hút.
Sau sự việc ấy, tưởng vợ rút kinh nghiệm, không dính vào nữa, ai dè 3 tháng sau có người bạn cũ ở Hà Nội mời đầu tư trên app, vợ nghe theo chơi nhỏ, kiếm được 200-300 nghìn đồng. Người bạn kia dụ dỗ vợ chơi to lên đến vài chục triệu đồng rồi vài trăm triệu đồng. Nhà không có tiền, vợ tôi vay trên app, vay bạn bè và người ở công ty để chơi. Sau khi biết bị lừa vợ mới thú nhận với tôi. Vợ tôi chơi trong ba ngày, tôi đi làm, vợ ở nhà nghỉ ốm nên tôi không hề biết gì cả. Quá choáng và bất ngờ với số tiền bị mất hơn 300 triệu đồng, tôi chết điếng, không thể xoay đâu ra số tiền lớn như vậy để trả bạn bè, đồng nghiệp và chỗ vay nặng lãi. Vợ tôi khóc lóc van xin và có phần suy sụp, muốn làm liều.
Thương vợ thương con, tôi ngăn cản và gia sức khuyên bảo để vợ bình tâm lại. Tôi gọi điện hỏi vay hết anh em bên nội, bên ngoại để gỡ gạc nhưng không ai cho vay. Tôi đành đi vay các công ty tài chính, mỗi bên vài chục triệu đồng để trả chỗ lãi cao, còn những chỗ lãi thấp gác lại và vợ chồng đi làm trả dần. Tháng 8 vợ xin được chỉ tiêu đi xuất khẩu lao động Hàn Quốc và tôi nghĩ chắc đây là cơ hội để vợ chồng thoát nợ, chi phí đi không cao lắm và lương gấp 5 lần lương ở nhà. Thời điểm này lương tôi làm ở công ty khoảng 20 triệu đồng, nếu vợ sang đó chịu khó làm ăn, cợ chồng chẳng mấy trả hết nợ, cuộc lại trở về như xưa.
Khi cơ hội đến cũng là lúc vợ tôi mù quáng. Trước vài ngày bay, không hiểu vợ suy nghĩ gì trong đầu lại tiếp tục dính vào bẫy lừa đảo qua app lần nữa. Tôi cũng không hề hay biết gì vì thời gian ấy vợ nghỉ ở công ty, ở nhà làm thủ tục để bay. Đến ngày vợ đi, tôi vẫn mừng thầm, cầu chúc cho vợ mạnh khỏe, sang bên ấy chịu khó làm ăn để cùng tôi gỡ gạc lại số tiền đã bị lừa. Không ngờ sang được 3 ngày vợ gọi về bảo tôi gửi tiền sang cứu, không vợ sẽ không sống nổi. Tôi rất lo, không hiểu chuyện gì, gặng hỏi thì bảo đang bị công an truy lùng vì tham gia vào app lừa đảo. Lo lắng cho vợ, tôi chạy vạy vay khắp nơi, lần 40 triệu đồng, lần 50 triệu đồng, lần 30 triệu đồng và vợ cũng gọi về vay bạn bè công ty cũ nữa.
Tháng đầu tiên tôi còn cố xoay xở, cầm cự được, mong đợi vợ bên kia làm được đồng nào gửi về cùng mình trang trải. Thế nhưng bên đó mưa, việc ít nên vợ không có tiền gửi về. Sang tháng thứ hai tôi bắt đầu ngấm nợ, đến hạn phải thanh toán với các công ty tài chính, các bên đồng nghiệp, bạn bè cũng phải trả. Tôi chỉ làm ra từng ấy tiền mỗi tháng, không thể trả cùng lúc hết các bên được. Tôi lo nghĩ mất ăn mất ngủ cả tháng trời nhưng vẫn cố gắng hứa hẹn với bạn bè, đồng nghiệp, công ty tài chính. Tôi cầu cứu bên anh em nhà nội, bên nhà vợ nhưng không ai giúp được vì nhà ai cũng khó khăn. Tôi tự trách mình tại sao những lúc vợ kêu cứu mình không cứng rắn lên, không vay tiền cho vợ nữa. Tôi trách vợ tại sao năm lần bảy lượt bị lừa như vậy, sao vợ cứ lao vào như con thiêu thân để bây giờ đẩy cả gia đình vào hoàn cảnh không có lối thoát.
Bao nhiêu đêm tôi nằm ôm con, nghĩ nếu giờ không còn lối thoát nào nữa, người ta gọi điện đe dọa khủng bố tinh thần, bạn bè ở công ty kéo đến nhà làm um lên thì sao. Tôi xưa nay rất giữ chữ tín, là cán bộ của công ty không lẽ để nhân viên của mình coi thường, kéo đến đòi nợ sao? Có những lúc tôi chán trường tất cả, không muốn đi làm, không muốn ăn, chỉ muốn nằm ở nhà, chui vào phòng đóng kín cửa ở trong đó mãi. Có nhiều đêm tôi suy nghĩ đến tuyệt vọng vì không còn đường nào để thoát. Tôi mơ có mảnh đất để có tài sản thế chấp mà vay ngân hàng, trả cho những bên kia rồi hàng tháng đi làm lấy tiền trả ngân hàng dần dần. Thế nhưng điều đó là không thể vì sau khi bán nhà tôi đã không còn tài sản gì.
Tôi cũng mong anh chị em trong nhà hay họ hàng rủ lòng thương, đứng ra vay giúp để có cơ hội đi làm trả lại họ. Thời nay làm gì có ai dám lấy sổ đỏ nhà mình đi vay cho người khác đâu, nên tôi cũng gạt suy nghĩ ấy đi, cứ để buông xuôi theo thời gian. Nhiều khi tôi muốn nói với bố mẹ để họ có cách gì đó cứu giúp, nghĩ lại bố 83 tuổi, mẹ 79 tuổi, không những không giúp được gì cho con cái mà sinh suy nghĩ thêm, buồn phiền. Tôi lại âm thầm chịu đựng. Có những lúc tôi nghĩ tiêu cực, chắc số mình đến đây là hết rồi, thế nhưng nhìn hai con nhỏ ngày ngày ông bà đưa đi học đón về, tôi không lỡ lòng nào để con bơ vơ, phó mặc cho ông bà. Tôi cố gắng gượng đi làm để rồi tìm cách tháo gỡ tiếp, cũng chờ vợ về để hai vợ chồng bàn bạc, tìm cách.
Mỗi ngày trôi qua lòng tôi lại nóng lên vì lương sắp đến rồi và các khoản nợ sắp tới hạn phải trả, không trả chắc chắn họ sẽ gọi điện về nhà, cơ quan và gọi cho bạn bè. Điều quan trọng nhất, họ cho mình vào nợ xấu thì không bao giờ mình có cơ hội vay ngân hàng để trả nợ được nữa. Tôi cho vợ có cơ hội làm lại, sửa sai, trách vợ rất nhiều xong cũng thấy thương cô ấy, đã vì gia đình mà phải xa chồng con đi lao động xứ người. Giờ tôi phải làm sao đây?